Những gì tôi biết về H thông qua 2 bà vợ chơi chung với nhau, nhưng cũng không quá nhiều vì mặc dù 2 bà vợ chơi thân với nhau lâu rồi nhưng tôi và H chỉ mới biết nhau chưa được 1 năm, mới chỉ bắt đầu từ tháng 4 năm 2021. Những gì tôi biết về H có thể tóm lại như là ‘’xuất thân gia đình khá giả, được cha mẹ nuông chiều nên tuổi thơ quậy hoạng, đua xe, chơi bời, xăm mình… H qua Nhật học, ở lại Nhật làm, cưới vợ Nhật và có mấy người con bên Nhật, sau đó về lại Việt Nam, cưới bà vợ sau này (bạn của vợ tôi) và có thêm 1 đứa con gái…rồi dần dần thay đổi, bỏ đi hết những thói hư tật xấu cũ, chỉ đi làm rồi về nhà, không còn giao du với nhóm bạn bè cũ, chỉ có những cái hình xăm trên người là không bỏ được…
Bữa ngồi lai rai cùng vài người bạn, H đọc bài blog của tôi về câu chuyện bi kịch người bạn gái đầu tiên của tôi đã sống một đời bất hạnh & mất trong đau khổ ở tuổi đôi mươi. H đọc xong nước mắt chảy đầm đìa, cả bàn ngồi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì. H nói ‘’cuộc đời sao mà khổ khốn nạn quá không biết…’’. H bảo ‘’bữa nào tôi kể ông nghe chuyện của tôi, ông viết dùm tôi chứ tôi không giỏi viết mấy thứ này’’. Tôi ngờ ngợ cứ nghĩ H nói đùa cho vui chứ H có gì để mà phải viết nên một câu chuyện thương tâm đau buồn như chuyện của tôi… Vài tuần sau, cũng cái bàn đó, cũng quán đó, H nói: ‘’thật ra đứa con lớn của tôi mới mất mấy tháng nay’’ Hả? Ai?? ‘’Đứa con lớn của tôi bên Nhật..’’ Trời!!!!…mà bị gì ? ‘’Nó tự tử..nó để lại thư nói cha mẹ không thương yêu quan tâm nó….’’
Tôi im lặng, tôi không biết nói gì, và đến giờ cũng không có từ ngữ nào diễn tả được cái sự phức tạp của cảm xúc, tâm trạng lúc đó…H cũng giữ gương mặt bình thường, không khóc mặc dù mắt bắt đầu đỏ hoe…Sau một hồi im lặng tôi hỏi ‘’mà chính xác là khi nào, sao đến giờ ông mới nói..’’ hồi tháng 3 vừa rồi. ´Lúc tôi biết ông lần đầu là tháng 4 mà bữa qua tôi là lúc đó bé mới mất à ?’’ ‘’Ừ, lúc tôi qua nhà biết ông lần đầu là nó mới mất được gần 1 tháng…’’
Tôi lại im lặng, không thể diễn tả được cảm giác của mình nó buồn ở cấp độ mấy, nó ray rứt ở mức nào….và tôi đang hình dung… nếu là mình… thì mình sẽ ra sao, tôi có đủ sức mạnh để chấp nhận mất đi một đứa con 17 tuổi? ….H im lặng hồi lâu rồi nói ‘’Lúc đó N (vợ của H) bảo tôi phải đi ra ngoài, phải làm gì đó chứ tình trạng đó mà tôi ở nhà một mình hoài là không ổn, nên tôi mới qua nhà ông chơi rồi mới biết ông….Tôi thấy hối hận nhiều thứ nên giờ thấy tụi nhỏ chơi với nhau, tôi mừng lắm, ông rủ gia đình đi đâu tui đi theo đó, tôi thấy mình phải trân trọng những cái mình có và phải có trách nhiệm hơn với con cái…’’ Lúc này, nước mắt của H hai hàng, nó cứ chảy….chắc có lẽ đã khóc nhiều nên giờ không còn khúc khích nữa, không khóc mà sao nước mắt nó vẫn cứ rơi..
Sau một hồi đổi chủ đề cho bớt không khí đau buồn, tôi cứ suy nghĩ hoài mình nên an ủi như thế nào cho H đỡ đau buồn nhưng vẫn không nghĩ ra cách. Bản thân tôi biết rằng ‘’sự chia buồn’’ qua cửa miệng, nó như thế nào đó, là giả dối khi mình không thể trải nghiệm được cái đau cái buồn đó thì không thể nào mình có thể chia bớt cái buồn đó được. Cảm giác buồn và đau của một người bị đau, bị khổ, nó không có lời nói nào để mô tả được. Qua thời gian nó sẽ nguôi ngoai nhưng vết sẹo sẽ mãi còn đó, dù nó có mờ đi một chút. ‘’
Đã là con người thì sinh lão bệnh tử ai cũng sẽ trải qua. Có người không có lão, mà chỉ sinh, bệnh rồi tử, có người thì sinh rồi tử ngay sau đó. Mỗi người đều có một duyên nghiệp riêng cho cuộc sống của mình. Nếu tin vào luân hồi nhân quả thì chết không phải là hết mà chỉ là kết thúc nghiệp của kiếp này. Có người phải trả một nghiệp trong một kiếp rất dài, sống đến 80-90 tuổi nhưng sống chỉ để chịu đau khổ, để trả nợ, ví dụ như phải chịu đựng sự đau khổ của bệnh nan y cả chục năm mới chết, thì sống chưa chắc đã tốt hơn.
Cuộc sống vô thường, con người chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ này và mình không thể kiểm soát được gì cả mặc dù mình luôn tin rằng mình có thể kiểm soát được mọi thứ. Ông phải chấp nhận thực tế là như vậy để sống mà có sự chuẩn bị. Sự chuẩn bị bắt đầu tự sự biết. Khi mình biết thì mình sẽ ít lo sợ và luôn chuẩn bị để chấp nhận một sự kiện đau buồn khác sẽ xảy ra sau này.Tôi, ông rồi ai cũng chết, biết chập nhận thực tế đó để mình sống tốt trong hiện tại là được…’’ Đó….sau vài ly bia tôi lại giảng đạo nhảm nhí, nhưng cũng nhằm để cho H bớt đi phần nào sự tự trách mình, sự đau buồn mất đi một người con, mà H đang xem mình là kẻ có tội.
Tuy vậy, sâu thẳm bên trong tôi biết sự dở hơi của mình vì tôi đang tự lừa dối mình khi nói rằng vì tôi hiểu biết nhiều hơn nên tôi sẽ tốt hơn nếu tôi là H. Có khi ngược lại, tôi sẽ khổ đau hơn nhiều, có lẽ tôi sẽ bỏ xứ đi biền biệt, có lẽ tôi sẽ không thể đủ khả năng để quay về cuộc sống đời thường nữa và có lẽ tôi cũng có thể tự kết liểu bản thân mình…H đã một phần nào bình thường trở lại cuộc sống thường nhật..sách nhật ký của tôi lại thêm một chương buồn. Tôi chưa biết đặt tựa cho chương này là gì vì tôi vẫn chưa tìm ra được lời lẽ để đặt tên cho tình người, cho tình thương, cho sự đau khổ và mất mát của H…. Và tôi cũng biết những chuyện đau buồn mất mát tương tự đó cũng sẽ đến với tôi, với gia đình mình, chẳng qua là sớm hay muộn.
Tôi đã biết nhưng giờ lại tự hỏi như một lời nhắc nhở mình rằng ‘’nên sống như thế nào hôm nay để khi có bất kỳ chuyện gì xảy ra, bất kỳ khi nào…ta đều không hối tiếc’’. H đã bỏ được nhiều thói hư tật xấu, đã làm lại từ đầu, hình xăm cũng có thể tẩy bỏ nhưng bây giờ H lại có thêm một vết cắt, vết cắt này rất sâu, sẹo này sẽ không mất và mất mát này H sẽ phải trả giá cho hết kiếp người. H mới có thêm 2 đứa cô con gái song sinh được 2 tháng. H cũng muốn tin và mong rằng đứa con lớn luân hồi trở lại, là một trong hai đứa con gái mới sinh, để H có một cơ hội bù đắp cho con mình….
H và tôi có nhiều cái khác nhưng có một cái chung, chúng tôi đều mang nhiều nợ ân tình mà chưa biết thế nào để trả….