Michael (M) là một kiến trúc sư và đang trên đà thành công của sự nghiệp. M có một gia đình nho nhỏ với 2 đứa con khá hạnh phúc. M cũng có thêm 2 đại gia đình ồn ào lắm chuyện của cha mẹ 2 bên. M thường bỏ lỡ những buổi ăn tối gia đình, không dự những tiệc họp mặt hàng xóm, bạn bè. M cũng thường xuyên không giữ lời hứa với các con về những buổi trại hè, những hoạt động ngoại khóa và hủy nhiều lần những chuyến du lịch gia đình. M chỉ lo sự nghiệp, ranh đua với hàng xóm và đồng nghiệp về xe cộ, nhà cửa và chức vụ trong xã hội. Những sự kiện gia đình, xã hội, bạn bè, hàng xóm linh tinh không liên quan đến sự nghiệp của M thì M muốn thời gian trôi qua nhanh để đừng bị phiền hà. Một ngày nọ, M đi mua cái remote TV ở siêu thị. Một người đàn ông bí mật tặng cho M một cái Remote đa năng, siêu việt. Cái remote này có nhiều chức năng, trong đó có chức năng xem lại quá khứ, dừng thời gian, và tua nhanh thời gian (Fwd) đến một mốc sự kiện nào đó trong tương lai. M không biết remote có những chức năng này. Người đàn ông bí mật đó nói remote này không được trả lại. Về nhà, M đang thiết kế một dự án hoành tráng cho đối tác Nhật thì con chó cứ sủa inh ỏi. M vô tình vừa chửi vừa bấm cái remote, bấm trúng nút ‘’mute’’ (câm âm thanh). M không nghe gì nữa, mặc dù con chó vẫn đang sủa. M dần dần khám phá ra những chức năng ‘’chúa ban tặng’’ của cái remote và tận dụng tối đa tất cả những chức năng đó khi cần. Vợ con càu nhàu, M bấm nút mute; ba mẹ qua ăn tối nói linh tinh chuyện ngày xưa, M cũng bấm nút Mute. Rất nhiều những sự kiện khác hàng ngày, khi cần tua qua nhanh, M bấm nút Fwd. Dần dần, M không cần phải bấm nút trên remote nữa mà chỉ cần khởi suy nghĩ là mệnh lệnh được thực hiện một cách tự động. M tua nhanh bỏ qua những buổi họp gia đình, ăn tối, sự kiện của con cái, cha mẹ; tua qua tất cả những sự kiện bình thường hàng ngày mà M thấy nhàm chán. M muốn đi nhanh đến mốc thời gian trong tương lai mà M thành công trong sự nghiệp. M tua qua đến lúc mình được thăng chức, làm giám đốc, rồi tua qua đến lúc mình được làm chủ tịch công ty, làm đối tác/cổ đông lớn của công ty kiến trúc đồ sộ.
Một ngày nọ, M thức dậy, thấy mình ngủ một mình trong một căn nhà Penhouse sang trọng trong một tòa nhà chọc trời trung tâm thành phố. Vào toilet, M không nhận ra mình vì M lúc này già và béo phì nặng hơn 150kg…. M đi tìm vợ con thì mới biết mình đã li dị rất lâu. Đứa con trai của M, Ben, đã tốt nghiệp rất lâu và chuẩn bị lấy vợ. Cha của M đã qua đời vài năm trước mà M cũng không nhớ cha mình chết như thế nào, tại sao. M dùng cái remote để tua ngược lại xem ngày cuối cùng mình gặp cha mình là ngày nào. Ngày đó M đang ngồi trả lời email trong văn phòng. Ben đưa một dự án cho M xem. M không thèm nhìn mặt con mà cứ vừa đánh máy vừa nói ‘’cha đang bận mấy cái email, cha xem sau’’. Cha của M ghé công ty và nói với M ‘’hey, tối nay mẹ con đi vắng, hay là cha con mình và mấy người bạn của cha đi quậy một bữa’’. M cũng không thèm ngước mặt lên nhìn cha mình mà chỉ nói ‘’con bận’’. Cha của M đứng thủ thỉ bên tai: ‘’hay là con đi chơi tối nay với cha, cha sẽ nói cho con nghe bí mật ảo thuật cái đồng xu của cha!?’’ M tức giận quát ‘’con biết cái trò ảo thuật đồng xu ngu ngốc của cha lâu rồi, giờ hãy để con làm việc’’. Người cha rưng rưng nước mắt, lủi thủi một chút và nói ‘’Cha xin lỗi, cha đường đột ghé làm phiền con’’. Nói xong, ông ấy vuốt đầu M rồi nói ‘’I love you, son’’. Cha của M mất không lâu sau đó. Đó cũng là lần cuối cùng M nói chuyện với cha mình nhưng không hề nhìn mặt cha mình. Trong suốt thời gian M dùng cái remote để xem lại cả cuộc gặp gỡ của mình và cha, M đứng đó khóc và chửi bản thân mình sao quá khốn nạn, sao quá vô tâm, sao quá thờ ơ. M cứ bấm tua đi tua lại đoạn cha vuốt tóc mình và cứ nghe đi nghe lại câu nói ‘’I love you, son’’.
Ngày đám cưới của Ben (con của M), M không phát biểu được lời nào ra hồn, mọi người ai cũng đều xa lạ. M cũng không biết nói gì vì sau bao nhiêu năm cứ trôi qua mà M không hề sống thì bây giờ có gì để phát biểu trong ngày đám cưới con mình. M nhập viện vì nhiều loại bệnh. Con trai của M ghé thăm nhưng M không còn đủ sức để nói chuyện. M chỉ nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện giữa Ben và đứa con dâu rằng Ben muốn hoãn tuần trăng mật để lo một dự án lớn. M cố gắng kêu con mình lại để nói gì đó quan trọng nhưng không kêu nổi. M cố gắng chạy theo Ben nhưng đuổi theo không kịp và ngã xuống đường, trời mưa tầm tã…Cả gia đình của M chạy đến. M thở dốc, nắm tay Ben thều thào không ra tiếng mà chỉ nói được ‘’Family, Family, Family’’. Sau đó M quay qua vợ mình mà nói được 1 câu ‘’I am sorry’’. Người đàn ông tặng chiếc remote cho M xuất hiện, để tay lên ngực của M và nói ‘’It´s time to go’’.
[trích: phóng tác từ hồi ký những bài học cuộc đời của hắn]