Mới 19 tuổi nhưng hắn đã được nhận vào làm việc chính thức với chức danh điều hành tour inbound (tour khách nước ngoài vào du lịch Việt Nam). Nhưng do hắn quá nhỏ, chỉ mới học hết lớp 12, phân công trách nhiệm công việc cũng không có nên mấy anh chị trong phòng cứ bắt hắn làm những “việc rất quan trọng” như mua cà phê, mua đồ ăn cho phòng, lưu hồ sơ tour, gửi đi tờ fax, v.v. Nhưng hắn không bao giờ phàn nàn, ngược lại lúc nào hắn cũng muốn xin thêm việc để làm, để học, hắn rất vui khi mấy anh chị kêu hắn làm cái gì đó. Tết không ai chịu trực Tết, cả phòng tranh cãi nhau mấy tuần. Hắn xung phong trực xuyên Tết thay mấy anh chị, tự nhiên hắn trở thành anh hùng. Không lâu sau đó, hắn xin anh giám đốc cho hắn đi đón sân bay. Anh giám đốc cho hắn thử. Hắn làm rất tốt. Để đón sân bay hắn phải làm việc với bên nhà xe, khách sạn. Hắn cũng làm được tất. Vài tháng sau, sếp cho hắn phụ trách luôn phần đặt xe, đặt khách sạn, đặt nhà hàng, điều phối với hướng dẫn viên. Bây giờ đúng nghĩa là điều hành tour. Sếp hắn cho hắn cái bàn, cái điện thoại bàn và cái máy vi tính. Hắn lên level (đẳng/cấp độ) lúc nào không biết. Hắn chứng minh với sếp được thêm vài tháng, sếp hắn cho hắn quản lý riêng một một bộ phận tour, hắn lúc này như một trưởng phòng của riêng mình. Con đường sự nghiệp của hắn từ lúc mới tốt nghiệp PTTH, đánh bại bao nhiêu người tốt nghiệp đại học trong các lần phỏng vấn để được vào làm, lên trưởng phòng chỉ trong vòng một năm. Hắn nghĩ mình rất giỏi và sanh tâm tham vọng, nhảy việc để xin chỗ khác với mức lương cao hơn…
Hắn bỏ công ty cũ, ứng tuyển vị trí trưởng phòng điều hành tour Inbound ở một công ty khác với mức lương cao hơn nhiều. Lúc mới vào, công ty không cho hắn biết cụ thể công việc, trách nhiệm của hắn là gì, cứ như công ty đang ‘thử xem hắn làm sao rồi tính’. Những người trong bộ phận ai cũng lớn tuổi hơn hắn nhiều, có người lớn cả chục tuổi. Vì hắn không được giao công việc cụ thể nên những nhân viên già làng cứ bắt hắn đi làm mấy việc cỏn con như ra sân bay đón khách, đến khách sạn tặng quà cho khách, hộ tống đoàn đi tour nội thành, v.v. những việc vặt của một nhân viên bình thường. Sau hai tuần, hắn bắt đầu tỏ ra thái độ bất kính, hắn cãi cọ và còn nạt lại nhân viên già làng hơn. Chị giám đốc kêu hắn lên và bảo ‘em không phù hợp’ và cho nghỉ việc.
Nhiều năm sau, hắn vô tình đọc được quyển sách nào đó về phát triển bản thân, trong đó có đoạn “thái độ của bạn quyết định cao độ cuộc đời bạn”. Lúc này hắn mới nghiệm ra quá khứ của hắn hoàn toàn bị định đoạt bởi thái độ của hắn. Lúc chưa có kinh nghiệm gì, ở công ty đầu tiên, thái độ của hắn đơn giản là “nhiệt quyết, tập trung, chia sẻ, giúp đỡ, tận tâm, học hỏi, khiêm nhường”. Thái độ này lúc phỏng vấn cũng vậy, hắn làm cho sếp phải loại bỏ hết mấy chục người đã tốt nghiệp đại học để chọn hắn. Nhưng ở công ty thứ hai thì sự ngạo mạn của hắn đã đẩy hắn xuống bùn, thái độ của hắn ở công ty thứ hai hoàn toàn ngược lại với những gì hắn cư xử ở công ty thứ nhất. Hắn nghiệm ra rằng nó không chỉ đúng mà nó dường như là chân lý cuộc sống. Thái độ, cách hắn nhìn nhận, cách hắn phản ứng lại với mọi sự việc xung quanh, và cách hắn đối xử với người khác quyết định hết tất cả chất lượng cuộc đời của hắn. Và hắn cũng thấy rằng, hắn có nhiều cái không bằng người khác, nhưng hắn có thể lấy thái độ để bù đắp lại các điểm yếu đó. Thái độ là cái hắn tự có và hắn có thể tự quyết định để thay đổi, việc này nó dễ hơn rất nhiều so với việc hắn muốn người khác thay đổi…
Trích: hồi ký những bài học cuộc đời của hắn