Nếu một người họ nói mình sai thì cứ xem mình sai chỗ nào để mình cải thiện, mình sống tốt hơn. Đừng bận tâm tranh luận họ sai hay mình đúng.
Nếu nghe, đọc được một lời dạy hay, dễ hiểu, thực tế thì cứ học, hành và áp dụng để sống và làm việc tốt hơn. Đừng bận tâm tranh luận lời dạy đó của tôn giáo nào.
Nếu thấy cái gì tốt hơn từ người khác thì cứ học để giúp mình tốt hơn. Đừng bận tâm tranh luận phân biệt vùng miền, ngôn ngữ, dân tộc hay văn hóa.
Nếu thấy việc gì tốt cho mình nhưng không hại ai thì cứ làm. Đừng bận tâm đến quan điểm, phê phán của người khác.
Nếu thấy giúp được thì cứ giúp, cho được thì cứ cho, tha được thì cứ tha. Đừng bận tâm phán xét ai là người tốt, ai là người xấu.
Đừng bận tâm tình hình chính trị, kinh tế thế giới như thế nào, mà hãy quan tâm hôm qua mình sống có được an vui, gia đình mình có được hạnh phúc.
Đừng bận tâm ông đại gia nọ, bà nổi tiếng kia làm gì, bị gì, mà hãy quan tâm con cái mình, cha mẹ mình đang sống ra sao.
Quá nhiều ‘’bận tâm’’ thì nó sẽ làm cho tâm mình bận. Tâm quá bận thì nó không được an yên. Tâm không an yên thì sẽ làm cho thân mệt mỏi.
Tâm không an yên, thân mệt mỏi sẽ làm cuộc đời mình rất mệt mỏi.